Cư xử với nhau như người yêu , kể với nhau nghe bao câu chuyện trên đời , nhưng lại chẳng thể cho nhau 1 danh phận . Đến lúc cả 2 cùng im lặng thì nên gọi là gì nhỉ ? Người yêu cũ thì không phải , người từng thương thì nghe quá buồn cười . Cả 2 ta đều hiểu rõ kết quả sẽ chẳng đi đến đâu nhưng vẫn cứ lao vào nhau như những con thiêu thân mù quáng . Lúc ấy cứ nghĩ được ở bên nhau ngày nào thì hay ngày đó nhưng lại không ý thức được rằng ở bên nhau càng lâu thì lúc tạm biệt lại càng đau đớn . Giá như lúc đó lí trí của em đủ mạnh mẽ để không bắt đầu và cảm xúc anh dành cho em không vượt quá sự rung động thì có lẽ chúng ta sẽ không rơi vào cái mối quan hệ có phần phức tạp này . Người ta yêu nhau vài năm , cũng chỉ cần vài tháng để quên nhau . Còn chúng ta tuy chẳng có danh phận gì nhưng có lẽ sẽ phải dùng cả đời để nhớ.