Lỡ yêu cô gái đại gia, tôi chỉ biết khóc

➤➤ sugar baby
gem
VIP
Thành viên nữ
Chính Thức
User ID
660252
Since
27/9/25
Bài viết
38
TBD
314,999VNĐ
  • Chủ đề Tác giả
  • #1
Ngày nào tôi cũng đẩy xe bắp xào đi ngang qua con đường đó — con đường lát gạch đỏ chạy dọc khu biệt thự sang trọng, nơi mà những người như tôi chỉ dám nhìn, chứ chẳng bao giờ dám bước vào. Tôi vẫn hay tự trêu mình: “Cái xe bắp này chỉ cần nghiêng tay một cái là đổ mất rồi, còn mày thì chỉ cần nghiêng lòng một chút là khổ cả đời.” Nhưng con tim nào nghe lời được lý trí, nhất là khi tôi đã lỡ nhìn thấy nụ cười của cô ấy.


Cô gái ấy — tôi gọi thầm là “người con gái phía bên kia cánh cổng”. Hằng chiều, khi tôi dừng xe ở góc đường quen thuộc, cô thường dắt con chó nhỏ ra dạo. Mái tóc cô buộc gọn, gương mặt thanh thoát, giọng nói nhẹ nhàng như gió sớm. Có khi cô dừng lại mua một trái bắp, cười với tôi:
— “Anh cho em thêm chút hành với muối tiêu nha, em thích vậy đó.”
Chỉ vài câu đơn giản thế thôi mà tim tôi bỗng loạn nhịp. Tôi nhớ mãi lần đầu nghe cô gọi “anh”, nghe mà ấm lòng đến lạ. Một kẻ bán hàng rong, giữa dòng người tấp nập, lại có người gọi bằng giọng thân thương như vậy — chẳng trách sao tôi lại ngẩn ngơ đến thế.


Tôi biết thân phận mình, biết ranh giới giữa hai thế giới quá xa. Cô sống trong căn biệt thự lớn, xe hơi sang trọng, có người lái đưa đón. Tôi thì chỉ có chiếc xe bắp cà tàng, mỗi ngày lăn bánh từ sáng đến khuya. Mùa mưa thì đội áo tơi, mùa nắng thì khét cả da. Cuộc sống của tôi gói gọn trong mấy tờ tiền lẻ và giấc mơ nhỏ — giấc mơ đủ ăn, đủ sống, chứ chưa bao giờ dám nghĩ tới chữ “yêu”. Vậy mà, chỉ một ánh nhìn, một nụ cười, một lần chờ cô ra mua bắp… đã khiến tôi rối bời cả lòng.


Có những tối muộn, khi xong việc, tôi ngồi tựa lưng vào tường, nhìn về phía khu nhà cô vẫn còn sáng đèn. Tôi tưởng tượng cô đang ngồi đọc sách, hay nghe nhạc trong căn phòng ấm áp nào đó. Còn tôi, ngoài này, với đôi tay chai sạn, mùi bắp rang và khói than vương đầy người, lại cứ thẩn thờ mỉm cười. Đôi khi tôi trách mình ngu dại — biết là không thể, mà vẫn để trái tim đi lạc.


Tôi từng thử tránh đi con đường ấy, vòng sang tuyến khác để khỏi nhìn thấy cô. Nhưng chỉ được vài hôm, lòng lại cồn cào. Mỗi chiều không gặp, tôi thấy như thiếu một điều gì đó. Cuối cùng, tôi vẫn quay lại góc quen, lại hy vọng cô sẽ đi ngang, lại mong nghe tiếng nói nhẹ nhàng ấy.


Có lần cô hỏi tôi:
— “Anh bán bắp cực không?”
Tôi cười, giấu đi đôi bàn tay rám nắng:
— “Cực thì có, nhưng quen rồi. Chỉ cần có người mua là vui lắm rồi.”
Cô nhìn tôi, ánh mắt hiền mà buồn, như hiểu được điều gì đó. Hôm ấy, tôi thấy lòng mình vừa ấm vừa đau — ấm vì được lắng nghe, đau vì biết, khoảng cách giữa chúng tôi không thể nào lấp được.


Tôi không dám mơ nhiều. Chỉ mong mỗi ngày cô vẫn khoẻ, vẫn vui, vẫn cười như hôm nào. Còn tôi, vẫn đẩy xe bắp đi qua cổng nhà cô, dừng lại một lát — không phải để bán, mà để nhìn, để nhớ, để giữ chút cảm xúc còn sót lại giữa đời nghèo.


Tình cảm này, tôi chẳng dám gọi là “yêu” — vì yêu cần can đảm, mà tôi thì chỉ có nỗi sợ: sợ bị cười chê, sợ làm phiền một người xa xôi quá đỗi. Nhưng nếu ai hỏi, trong đời có khi nào tôi thấy tim mình thật sự rung động, tôi sẽ nói: Có chứ — vào một buổi chiều đầy nắng vàng, khi cô gái đại gia gần nhà mỉm cười hỏi tôi: “Anh cho em thêm chút hành với muối tiêu nha.”


Giờ đây, mỗi khi xe bắp trống trơn, tôi vẫn nhìn về phía căn nhà ấy, như một thói quen. Có thể mai này tôi sẽ dời đi, đổi chỗ bán, nhưng chắc sẽ chẳng bao giờ quên được người con gái đó — người đã khiến một kẻ bán hàng rong như tôi biết thế nào là thương, là nhớ, là đau mà vẫn mỉm cười.


Có lẽ, tình yêu không phân biệt giàu nghèo, chỉ là cuộc đời này đôi khi không cho phép hai đường song song giao nhau. Và tôi, chỉ biết lặng lẽ đẩy chiếc xe bắp đi tiếp, mang theo trong tim một bóng hình không bao giờ tàn phai.
 

Đăng nhập để hạn chế hiện quảng cáo.

Thành viên có thể xem được nhiều bài "ẩn"

Tạo tài khoản

Nếu bạn chưa có tài khoản, nhấn nút Đăng ký bên dưới.

Đăng nhập

Bạn đã có sẵn 1 tài khoản? Đăng nhập tại đây.

Chủ đề mới nhất

Top Bottom